Thuyết minh về mì Quảng – Văn mẫu hay lớp 12 | Bài giảng hay

Rate this post

Thuyết minh

về

mì Quảng – Bài làm 1 của một học viên giỏi Văn tỉnh Đắk Lắk

Quảng Nam được biết đến không chỉ có gió Lào cát trắng, nắng cháy mưa. Bên cạnh rượu Hồng Đào, Mì Quảng, món ăn dân dã đã góp thêm phần tạo ra sự một Quảng Nam điệu đàng, mặn mà .

Nếu ai một lần đến với Quảng Nam hẳn không thể nào quên được món ăn đơn giản và giản dị, dân dã và cũng rất Quảng Nam này. Từ miền quê đến thành phố chỗ nào tất cả chúng ta cũng hoàn toàn có thể tìm được quán mì, có quán vách nứa mái tranh chênh vênh bên sườn núi, có quán nằm lặng lẽ bên những cánh đồng mướt xanh, có in lại lọt thỏm giữa ổn ào phố thị …

Cũng như phố Hà Nội, hủ tíu Sài Gòn, bún bò Huế, mì Quảng đã bước vào, thực đơn điểm tâm và các món ăn của người miền Nam. Ban đầu, mì Quảng chỉ phục vụ cho những người Quảng Nam xa quê, ăn để đỡ nhớ nhà. Nhung rồi món mì Quảng ngon thu hút rất nhiều ngưòi. Cái tên mì Quảng không biết có phải xuất xứ từ Quảng Đông, Quảng Tây, Quảng Châu của Trung Quốc theo người dân di cư sang đây không nhưng nó đã hiện diện ở vùng đất này từ lâu lắm rồi. Cũng như phố Hà Nội hay bánh canh Trảng Bàng, dù xuất xứ ở đâu thì đến giờ cũng chi đọng lại một nơi và làm nên cái hồn của nơi đó.

Mì Quảng là món ăn tầm trung, mộc mạc, do đó cách chế biến cũng khá đơn thuần nhưng yên cầu sự khôn khéo và tinh xảo. Gạo ngon sau khi đem ngâm, xa thật mịn rồi tráng. Ngày xưa người ta xay bột bằng cối đá, thời nay, với sự tân tiến của khoa học kỹ thuật, cối đá đã thay bằng máy xay có động cơ. Tráng bánh lên một màng vải căng trên nổi nước lớn đang sôi. Sau khi tráng một lớp đầu phộng đã khử chín lên lá mì, gấp lại rồi xắt thành từng cọng như cọng phở. Vậy là xong bước chuẩn bị sẵn sàng mì. Phần tiếp theo là sẵn sàng chuẩn bị nước dùng và nhân mì. Nước dùng phải được nấu nhiều xương cho ngọt, thêm tí dầu hạt điều đi nước dùng có màu tươi. Phần quan trọng thứ hai trong tô mì là ” nhân “, gồm có thịt gà, thịt bò, sườn heo non, tôm. Các thứ này được xào cùng với khóm ( dứa cắt nhỏ, tạo thành những loại thịt cùng với vị ngọt hơi chua của khóm. Mì Quảng không sử dụng nước dùng nhiều như hủ tíu và phở, nên trước khi chế nước dùng vào, sợi mì phải được trụng nước nóng hơi lâu. Nhân được xếp sao cho đẹp, nhìn phải đẹp mắt, thế cho nên thịt và tôm phải để trên mặt cho đều rồi mới cho nước dùng, sau cuối rải đậu phộng lên. Giã đậu phộng để ăn mì Quảng cũng là một nghệ thuật và thẩm mỹ. Đậu không được đảm nhuyễn, chỉ cà cho vỡ hai ra đế người ăn nhai cùng với bánh tráng phát ra âm thanh mới mê hoặc. Ăn mì Quảng pha kèm bánh tráng gạo miền Trung nướng bằng lửa than mới ngon. Rau ăn với mì Quảng là rau húng cây, húng lúi, xà lách cùng với chuối cây xắt mỏng mảnh trộn vào nhau thành một hỗn hợp rau. Người miền Nam thích ăn giá sông hoàn toàn có thể cho vào một chút ít. Tô mì chẳng giống phở, cũng chẳng giống bún, cái vị đậm của nước lèo, lẫn mùi thơm của hành ngò, rồi tiêng húp xì xoạp làm ra nét mê hoặc của tô mì … Còn nữa, mì ngon là ngon từ lá mì kia, lá mì không được dẻo quá mà cũng không quá tơi, tô mì phải có bố cục tổng quan thích mắt. Khi bạn trộn lên, nếu lá mì bị gẫy ra tức là đã mất ngon đi cả 9 phần, về nước lèo, nước phải trong nhưng bảo vệ độ béo và ngọt. Nhiều gia vị quá, nước lèo làm cho tô mì loè loẹt và đôi lúc át mất mùi vị đồng quê. Gắp một đũa mì cho vào miệng cắn một miếng ớt thật cay, húp ngụm nước lèo cho phát ra tiếng ” soạt “, khi đó mới thấy cái thú, mới thấy cái ngon đầy miệng. Nhìn tô mì đầy đặn, bê ­ n những chú tôm đỏ mọng là một lới rau ngò xanh xanh, dăm ba hạt đậu phộng được rải đều, làm cho ta cảm thấy vui mắt và chỉ muốn ăn ngay. Mì Quảng phải ăn ngay, ăn từ khi còn nóng, để nguội sẽ mất ngon, lá mì sẽ bị tơi ra, rau sống héo đi, cái mùi thơm giòn của rau, đậu sẽ bị tản bớt … Có một điều, ăn mì Quảng mà thiếu bánh tráng thì coi như không đúng cách. Bánh tráng cho ta cái giòn giã và thơm tho, cái béo của dầu mỡ quyện với cái béo của gạo nướng trong bánh tráng càng làm cho người ăn có cảm xúc ngon miệng mà không ớn .
Ngày nay, mì Quảng đã được những chủ quán thêm vào 1 số ít ” biến tấu ” trong cách trình diễn cũng như thành phần gia vị, cọng hành hương, vài cục thịt mỡ nấu nhừ .
Những ngày làm mía, gặt ruộng, đến đám giỗ, cưới hỏi, chiêu đãi bạn hữu … mì Quảng hiện hữu trong bữa ăn chính như một thói quen không đổi của người Quảng Nam. Vừa ngon, vừa rẻ, vừa no lâu. Mì Quảng đã làm nên một nét mê hoặc rất riêng của xứ Quảng Nam. ” Thương nhau múc chén chè xanh, ăn tô mì Quảng để anh ăn cùng ” .

Thuyết minh

về

mì Quảng – Bài làm 2

Nếu ai một lần đến với Quảng Nam hẳn không thể nào quên được một món ăn bình dị, dân dã và cũng rất Quảng, đó là món mì đặc trưng của xứ này : mì Quảng .
Từ miền quê đến thành phố, chỗ nào tất cả chúng ta cũng có thế tìm đuợc 1 quán mì, có quán vách nứa mái tranh chênh vênh bên sườn núi, có quán nằm lặng lẻ bên những cánh đồng muớt xanh, có quán lại lọt thỏm giữa ồn ào phố thị … Tuy vậy, mì quảng ở đâu cũng giữ đuợc những nét rất đặc trưng ; ngon miệng, mê hoặc mà đằm thắm và thân thiện lạ .
Hãy nghe cô gái rất lâu rồi mời gọi :
” Mì em mới trắng còn tươi
Anh ăn vài bát cho người khoẻ ra
Khoẻ ra lên rú xuống nà
Thế nào cũng được dăm ba gánh củi đầy … ”
Đó hoàn toàn có thể là lời đẩy dưa, đó hoàn toàn có thể là lời nói của cô bán hàng. Nhưng thực tình mà nói, Mì Quảng cũng không hề làm cho bạn tuyệt vọng .
Với một nguyên tắc chung là sợi mì bằng bột gạo – gạo trong cho sợi mì màu trắng, gạo đỏ cho sợi mì màu nâu, có khi cho tí nghệ để có loại mì vàng, cùng được đồng ý hết – và một loại nhưn nhị cô đặc làm bằng bất kỳ thực phẩm nào cũng được, ta thấy rằng mì Quảng là một món biến hóa khôn lường, và đó chính là điều làm điển hình nổi bật tính cách dân gian của nó, dễ dãi tùy theo loại sản phẩm mà địa phương hoặc mái ấm gia đình có được mà tô mì sẽ có một mùi vị như thế nào. So với những thứ khác cùng loại, mì Quảng ( loại truyền thống lịch sử ) có vẻ như quê mùa. Các cọng mì xắt to hơi thô và cứng, rau sống ghém thường có bắp chuối hoặc chuối cây, món nhưn ít nước rải lên trên thêm đậu phộng giã và bánh tráng nướng bẻ vụn, khi trộn lên trông tô mì lổn nhổn, không có được sự mềm mại và mượt mà của bánh phở trắng tinh, uyển chuyển trong làn nước dùng trong vắt, hoặc điệu đàng với miếng giò heo và màu đỏ cay của tô bún bò .
Nhưng phở hay bún bò có cái mê hoặc của sự tinh xảo, còn mì Quảng có cái ngon lành của sự mộc mạc. Sợi mì to, chất nhưn rất đậm và ngậy béo cho ta một cảm xúc ngon hơi phàm nhưng can đảm và mạnh mẽ, kích thích. Người ta không ăn mì Quảng một cách nhỏ nhẻ mà phải “ lua ào ào ” mới ngon. Nếu ăn trong khung cảnh đơn sơ của thôn quê thì càng hay. Vì nếu xét theo sự hiện hữu và đặc thù của nó thì hoàn toàn có thể Tóm lại chắc như đinh mì Quảng phát nguyên trước hết ở nông thôn mà kẻ chiêm ngưỡng và thưởng thức là những người làm lụng cực nhọc trên đồng ruộng. Với câu “ hãy nói cho tôi biết anh ăn cái gì và ăn như thế nào, tôi sẽ nói anh là người thế nào ” thì món mì Quảng cũng nói lên được thực chất của người Quảng Nam nhiều lắm. Không màu mè phong thái, hơi thô thiển nhưng chân thực, rất vững vàng trong nguyên tắc nhưng cũng biết uyển chuyển trong ứng xử, mặc dầu uyển chuyển một cách hơi cứng ngắc. Rõ ràng mì làm thế nào thì người làm vậy. Tại những làng quê xa của nước ta khách lỡ độ đường thường khó kiếm được quán ăn, nhưng nếu là ở Quảng Nam thì khỏi lo điều ấy, vì làng nào phần nhiều cũng có tối thiểu là một quán mì, và mì Quảng luôn luôn là loại thức ăn rẻ tiền và chắc bụng .

Quán mì là một điểm rất đặc biệt quan trọng của thôn quê Quảng Nam. Tất cả dân làng đều có dịp ghé ăn ở đó, không có tiền mặt trả ngay thì tới mùa đong lúa trả cũng được. Nhà có khách giật mình không nấu nướng kịp thì chạy ra quán mì mua một vài tô đặc biệt quan trọng về mời khách. Ngày mùa nhà nào có kêu thợ gặt hoàn toàn có thể đặt làm một gánh mì gánh ra đồng đãi thợ “ ẩm thực ăn uống nước nửa buổi. ” Món mì gắn chặt với đời sống hằng ngày của mọi người, và hai tiếng “ ăn mì ” rất phổ cập so với người dân quê Quảng Nam, nói lên một hoạt động và sinh hoạt siêu thị nhà hàng không xa xỉ hoang phí lắm nhưng cũng vượt một tí khỏi mức thông thường .
Này nhé, những người sành ăn Mì Quảng thường phải chọn những quán Mì hội đủ những thứ sau đây : Mì được thắng ở chợ Chùa ( Duy Xuyên ), rau sống phải là thứ rau sống Hội An thứ thiệt, tôm để làm nhân ( còn gọi là nuớc lèo ) phải bắt từ Cửa đại và nước mắm nêm phải là nuớc mắm Nam Ô. Còn nữa mì ngon là ngon từ lá Mì kia, lá mì không được dẻo quá mà củng không quá tơi, tô Mì phải có bố cục tổng quan thích mắt. Khi bạn trộn lên, nếu lá Mì bị gẫy ra tức là đã mất ngon đi cả 9 phần. Về nuớc lèo, nuớc phải trong nhưng bảo vệ độ béo và ngọt nữa. Nhiều gia vị quá, nuớc lèo làm cho tô Mì loè loẹt và đôi lúc át mất huơng vị đồng quê .

Ăn Mì Quảng nên ăn vào buổi trưa, ăn một hơi vài ba tô cho căng bụng mới thấy nó ngon đến cở nào. Gắp một đũa Mì cho vào miệng, cắn một miếng ớt thật cay, húp 1 ngụm nuớc lèo cho phát ra tiếng “soạt”, khi đó mới thấy cái thú, mới thấy cái ngon đầy miệng. Nhìn tô Mì đầy đặn, bên những chú tôm đỏ mọng là một lới rau ngò xanh xanh, dăm ba hạt đậu phộng đuợc rải đều, làm cho ta cảm thấy vui mắt và chỉ muốn ăn ngay. Và đúng là phải ăn ngay, ăn từ khi còn nóng kia. Mì Quảng mà để nguội sẽ mất ngon, lá mì sẽ bị tơi ra, rau sống héo đi, cái mùi thơm giòn của rau, đậu sẽ bị tản bớt…

Mì Quảng – ngay từ bản thân nó đã không có gì gọi là cầu kì, ăn nó cũng vậy, không cần phải phong thái lắm. Mì Quảng dể ăn, hợp khẩu vị với nhiều người mà đặc biệt quan trọng, dù cho nó được bày bán ở những nhà hàng quán ăn hạng sang Chi tiêu của nó vẫn rất tầm trung. Ngày nay, Mì Quảng đã được những chủ quán thêm vào 1 số ít ” biến tấu ” trong cách trình diễn cũng như thành phần gia vị : 1 cọng hành hương, vài cục thịt mỡ nấu nhừ. Những biến tấu ấy không hề làm mất đi cái ngon đặc trưng của nó mà trái lại càng làm tăng thêm tính mê hoặc mà thôi .
Có một điều, ăn Mì Quảng mà thiếu bánh tráng thì coi như không đúng cách. Bánh tráng cho ta cái giòn giã và thơm tho, cái béo của dầu mỡ quyện với cái béo của gạo nuớng trong bánh tráng càng làm cho người ăn có cảm xúc ngon miệng mà không ớn .

Thuyết minh

về

mì Quảng – Bài làm 3

Trong những món ăn đặc sản của vùng đất miền Trung, Quảng Nam – Đà Nẵng là Mỳ Quảng. Cùng với thời hạn và theo đặc trưng những vùng miền, Mỳ Quảng đã được chế biến theo nhiều kiểu khác nhau những vẫn giữ được nét đặc trưng …
Thịt gà cùng với hương thơm nồng của rau, vị béo của thịt, mừi hương của đậu phụng và bánh tráng giòn … đã tạo nên sự tinh túy trong món Mỳ Quảng của những .
Đã từ rất lâu, Mỳ Quảng đã là một món ăn đầy nghệ thuật và thẩm mỹ nhà hàng siêu thị của vùng đất xứ Quảng. Hiện nay, nhiều nơi đã có quán ăn mì Quảng, Từ xưa, theo đôi chân những ngườ gốc Quảng Nam đi tha hương, Mỳ Quảng đã xuất hiện tại nhiều nơi như lúc bấy giờ và là món ăn không hề thiếu trong những bữa tiệc gặp gỡ của người con đất Quảng xa xứ .
Cũng như hầu hết những món ăn truyền thống lịch sử của người Việt, Mỳ Quảng cũng được chế biến từ gạo với mùi vị riêng đặc biệt quan trọng. Gạo được xay nhuyễn, tráng lên vải đặt dưới nồi nước đun sôi để hấp chín, sau đó thái thành sợi. Nhân mì được chế biến từ tôm, gà, thịt heo, thịt bò, cá lóc, cua … Nhân dù được chế biến như thế nào thì Mỳ Quảng luôn ăn kèm với bánh tráng nướng, ớt xanh, đậu phộng rang và cùng với rau sống và chanh. Rau ăn kèm với Mỳ Quảng thường rau muống được chẻ nhỏ hay cải con trộn với búp chuối non cắt mỏng mảnh, rau thơm, rau quế …
Dọc trên tuyến đường quốc lộ 1A, hành khách đến Quảng Nam, TP. Đà Nẵng rất thuận tiện nhìn thấy nhiều quán ăn Mỳ Quảng luôn đông đúc khách : quán Bình Nguyên ở huyện Thăng Bình, quán Kỳ Lý tại thành phố Tam Kỳ, quán my tôm cua Cây Trâm – huyện Núi Thành, quán mì bò Cẩm Hà …

Thuyết minh vể mì Quảng – Bài làm 4

Người Quảng Nam thường mời bạn phương xa một bát mì lớn để bày tỏ tấm lòng hiếu khách và để ra mắt về món ăn đặc sản quê nhà mình .

‘Thương nhau múc bát chè xanh
Làm tô mỳ Quảng cho anh vui lòng’

Mì Quảng cũng giống biết bao món mì khác, được làm từ gạo và nguyên vật liệu dân gian dễ kiếm. Nhưng người chiêm ngưỡng và thưởng thức thuận tiện nhận ra sự độc lạ của nó bởi mùi thơm của rau, mùi béo của thịt, của dầu, mừi hương của đậu phụng, chất giòn béo của bánh tráng, vị cay của ớt. Trong bát mì tiềm ẩn cả vị nồng nàn của nắng, của gió và của những tấm lòng người dân đất Quảng .
Những hạt gạo ngon, trắng nõn qua nhiều quy trình chế biến trở thành sợi mì dẻo dai. Nước dùng là thứ cầu kỳ nhất vì quyết định hành động mùi vị của món mì. Để tạo màu cho nồi nước dùng người ta xào hạt điều lên thành thứ nước vàng sóng sánh. Đợi khi nước dùng sôi già mới cho gà đã đươc tẩm ướp kỹ vào và đun lên. Bát mì Quảng được xếp đặt với rau sống được thái nhỏ và hoa chuối. Người Quảng Nam cho rằng một món ăn ngon không phải chỉ từ vị giác mà phải mang được tấm lòng của người chế biến và sự cầu kỳ của từng quy trình. Những nguyên vật liệu phải được lấy từ chính đất Quảng Nam .
Sau đó cho những sợi mì lên trên cùng với những miếng thịt gà, thịt heo hay tôm béo ngậy, rắc thơm hạt điều, lạc rang rồi chan thứ nước dùng đã được ninh từ xương gà lên. Một bát mì Quảng được trình diễn với nhiều mùi vị tuỳ theo sở trường thích nghi của người chế biến và nhu yếu của người chiêm ngưỡng và thưởng thức .
Người Quảng Nam ăn rất cay, hoàn toàn có thể là do thời tiết nắng nóng nên người ta phải ăn cay làm tăng nhiệt độ khung hình cho tương thích với thời tiết bên ngoài. Nhưng điều đó không tác động ảnh hưởng gì đến mùi vị của món mì mà trái lại càng làm tăng thêm mùi vị riêng không liên quan gì đến nhau của tô mì Quảng .
Đưa đũa mì lên miệng nếu là người không quen ăn cay bạn sẽ phải xuýt xoa nhưng từ từ càng ăn càng cảm thấy mê hoặc. Cùng với vị ngọt của nước, vị ngậy của thịt, vị thơm của rau sống là vị cay của ớt ..

Ngày nay đi bất kỳ đâu trên đất Quảng cũng có thể thưởng thức món mì này, từ những quán sang trọng đến quán nhỏ liêu xiêu nằm trên các con phố. Món mì Quảng đã trở thành thương hiệu nổi tiếng của đất Quảng Nam nhiều nắng và thừa gió.

Thu Thủy (Tổng hợp)

Từ khóa tìm kiếm